điêu khắc

Chủ Nhật, 8 tháng 1, 2012

Trong Lòng Gỗ Quan Tài - bảy


truyện nhiều kỳ




bảy


Vậy là ta quyết định dùng mông bên phải để húc nắp quan tài. Ta vặn vẹo hai khuỷu tay, hai đầu gối, hai bàn chân hai bàn tay, cả hai vai và cả sống lưng. Đem luồng pháp luân thường chuyển rà soát mọi bắp thịt gân cốt. Lần này ta không thể đổ thừa cho bất cứ điều gì. Nếu thất bại, đó là lỗi tại ta hoàn toàn. Đột nhiên ta nghe có tiếng “rắcc!” rất khẽ ở trong óc. Nó như tiếng củi nổ khi đốt lò sưởi. Tuy khẽ nhưng rõ mồn một. Lập tức sau đó ta bị nghiêng ngả và quay. Ta chơi vơi rơi trong bầu rỗng thăm thẳm. Ta không biết bám víu vào đâu. Tất cả đều trống không. Nguy rồi! Ta không thể bị quay. Hậu quả khó lường vì chết ngất. Niệm danh hiệu Quán Thế Âm, ta vội vã ngẩng đầu lên và đụng nắp quan tài. Mặc kệ! Ta cố duy trì một thế hatha yoga (soorya namaskar). Mặt mũi miệng ta ép sát vào mảnh gỗ lạnh và cứng. Ta chịu đựng hồi lâu để không bị kéo quay theo cơn lốc vô hình. Ta chợt nhớ đoạn phim về vị tướng vào xem phòng tranh của Vincent Vangogh. Phim này ta xem ở Sài Gòn trước năm 1975, nay không còn nhớ tên phim, tên đạo diễn, tên tài tử. Những vạt màu vùn vụt cuốn ông tướng vào cơn lốc xoáy. Quả thật tranh Vangogh bao giờ cũng chuyển động hừng hực như sốt, như muốn tuôn trào tung tóe ra khỏi vải bố. Sao vậy nhỉ? Có phải vì đầu óc ông luôn quay cuồng theo một điệu vũ? Ông luôn nhìn thấy vạn vật đang xoay vần, không bao giờ đứng yên? Ta thầm nhớ trong một bức thư gửi Gauguin, ông kể rằng đầu óc ông trôi nổi bềnh bồng trên những đại dương. Ta cũng nhiều lúc có cảm giác ấy. Óc lỏng bỏng như nước pha bột. Bây giờ cũng lại thế. Ta vụt hát trong đầu: starry starry  night, paint your palette blue and grey!...Giòng nhạc bỗng chuyển sang tiếng chuông mõ ngân nga: quán tự tại bồ tát hành thâm bát nhã ba la mật đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai không độ nhất thế khổ ách… Những diễn biến như điện xẹt này đã cứu ta ra khỏi vòng quay tít mù kỳ lạ kia. Ta từ từ để mặt xuống hai bàn tay úp. Thở. Ta cần thở. Ta cũng nên kiểm điểm lại cách vận khí. Lâu nay luồng chân khí không có tiến triển gì khác lạ. Có phải vì ta đã không biết cách dẹp hết các duyên căn để không sanh niệm? Vắng bặt mọi tri kiến? Khó quá! Ta có mặt do ta suy nghĩ? Suy nghĩ là một dạng vật chất tinh tế luôn chuyển động trong hiện tại? Hiện tại lại là điểm gặp gỡ ở góc vuông của ý thức và tâm thức? Tâm thức có thể không có thời gian và không gian – có thể không ở dạng vật chất nào? Những câu hỏi vừa xác định vừa phủ định ngập ngừng quấn lấy ta. Ta vừa là ta vừa không phải là ta ? Có điên không đấy? Người ta bảo Van Gogh điên. Nhưng ông từng viết cho chị Wil của ông: “Chị hãy xem em – năm tháng chất chồng bao nhiêu đắng cay khổ não đến độ em không bao giờ còn cười được nữa. Do chính lầm lỗi của đời em – nhưng có phải thật là do em hết không? Dù sao em cũng tha thiết muốn một ngày kia được nở trên môi một đóa hoa hồn.” Ta không tin Van Gogh điên, cũng như không tin ông tự tử. Có thể ông có ý định tự tử, nhưng đã không làm. Gần đây các tác giả Steven Naifeh & Gregory White Smith đưa ra giả thuyết Van Gogh bị hai cậu bé con vô tình cướp cò súng trúng đạn. Viên đạn chéo vào bụng, mãi gần 36 giờ sau ông mới qua đời. Ông đã giữ kín điều này để không làm khó dễ cho hai cậu bé. Những bức tranh của Van Gogh tràn ngập tâm trí ta. Sôi động mãnh liệt như thôi thúc ta phải vượt thoát khỏi những vây khổn. Ta vươn cổ, dù đụng nắp quan tài ta vẫn dùng mũi hít hết mọi dưỡng khí bám trong thớ gỗ. Rồi bất ngờ, không hề tính trước, ta bật nhổm mông lên. Cú bật toàn thân va chạm vào nắp quan tài thành tiếng kêu “rắcc rắcc!”. Ah Hah!Hah! Rõ ràng có hai tiếng dài ngắn nối tiếp nhau. Ta mừng quá, quên cả đau đớn ở mông chân và tay.



(còn nữa) 

đọc lại kỳ

một

hai

năm

bảy















Không có nhận xét nào: