điêu khắc

Thứ Năm, 21 tháng 2, 2013

bài ca cây xương rồng




con mắt đỏ vừa kịp tỉnh dậy trước khi chết
để thấy đôi mắt dịu dàng như cát
hát cùng nhau bài ca cây xương rồng
cây xương rồng phồng lên theo mưa gió
gió hư không rộn rã cuối chân trời
cây xuơng rồng mỉm cười chào nhân thế
kể lể trên con đường tơ lụa chân lạc đà bé bỏng*
vẫn tải thêm hoa đến bên nàng



* mượn chữ của Bùi Giáng:
người đã định một lần thôi để hỏng
đường vu vơ về chốn cũ trăm năm
miền cát lạnh chân lạc đà bé bỏng
bóng hình em tơi tả dưới trăng rằm
 (trong tập Mưa Nguồn, theo trí nhớ, chưa chắc đã có thâtj)

Thứ Bảy, 16 tháng 2, 2013

một nụ hư không







con ốc sên múa trong nắng
màu cát vàng như lụa
mùi mưa chưa rơi đã tỏa tràn qua đất
lẩn khuất đó đây ngàn con mắt côn trùng
lá cỏ ngọt lịm
ta vừa nhận từ gió nụ hư không
giấc mộng ban trưa trên cánh đồng hiu quạnh
đôi cánh chập chập bay vu vơ
ta làm thơ hay thơ làm ta

Thứ Bảy, 2 tháng 2, 2013

nỗi nhớ vẫn chao nghiêng





màu xương rồng xanh mốc
màu của cát rạo rực
con rắn buổi trưa nằm như gỗ mộng
hoa trái mùa chợt thắm nở như mơ  
máu của ta chết tiệt đã tím bầm
ta muốn pha mưa loãng màu tím nhạt
đủ nhớ hoàng hôn nhớ sớm mai 
hoàng hôn không mưa sớm mai tạnh ráo
ta đi rừng tìm chút tinh sương
nỗi nhớ vẫn chao nghiêng về phương em không gượng được
mưa ơi
  

trên cát




ta rình suốt bẩy ngày bẩy đêm với khẩu súng để bắn giấc mơ
nhưng chẳng có giấc mơ nào nữa cả
ta tra tấm thẻ tương lai cũng vào khe cửa khép
không thấy gì ùa ra
tin tức từ tương lai là trống rỗng
không gió không mưa không nóng không lạnh không mông mênh
ta bỏ đi ra biển bập bềnh
đôi chân lúc nào cũng nhìn đất qua lớp da giầy
đôi mắt lúc nào cũng nhìn đời qua lớp da chữ
làm sao ta chạm thật với đất trời
khẩu súng nặng nề và vô dụng
ta không bắn được những con chữ
không bắn được giấc mơ
không bắn được hư không
ta bèn quăng súng, và ngã khóc nức nở trên cát