điêu khắc

Thứ Tư, 21 tháng 12, 2011

Trong Lòng Gỗ Quan Tài - năm

 truyện nhiều kỳ


năm

Cơn xúc động yếu mềm, và cái đầu dịu dần. Ta tưởng tượng khối không gian đen đặc hình chữ nhật ta đang nằm trong lòng đất cùng cất tiếng thầm thì với các côn trùng. Có loài côn trùng vừa ở dưới vừa ở trên mặt đất. Như loài ve sầu, ở dưới đất lâu hàng chục năm rồi đồng loạt hẹn nhau lên mặt đất ca hát và ái tình. Hay thật! Ta được ký thác làm người, không tham dự gì được vào thế giới côn trùng. Ta bỗng thèm nói chuyện với chúng. Khi ve còn sống trong lòng đất, chúng mặc một loại áo giáp cứng là vỏ bao bọc bảo vệ. Đến lúc ve chui ra khỏi đất thì chúng mới cởi bỏ vỏ giáp cứng để bay đi với bạn tình. Nhưng lúc cởi giáp là lúc thập phần nguy hiểm, chúng tơ non yếu ớt, sẽ là mồi ngon cho nhiều loài. Con người thì chờ bắt chúng về xào nấu nhậu nhẹt. Trong quá khứ, ta đã từng ăn ve. Sau nghĩ lại thấy ân hận quá. Công trình hàng chục năm của chúng để có giây phút bay bổng yêu thương mà lại bị ngăn chặn giết hại một cách ngang xương!
Từ rất lâu ta không được nghe và thấy ve. Mãi đến cuối mùa hè năm 2003 nhân đi thăm bạn tình ở thành phố San Antonio, tiểu bang Texas ta mới xúc động khi thấy xác ve bám la liệt ngoài cửa sổ và cây cối khắp nơi. Tiếng ve ra rả như bài ca hể hả của lứa đôi đệm cho mối tình màu hoa phượng. Bạn tình của ta đang ghi danh học cao học trong trường UTSA. So với tuổi của ta thì cô còn quá trẻ, không xứng đôi. Bấy giờ ta vụt ví cô với ve sầu. Thâm tâm ta cầu mong cô cất cánh bay tìm được bạn tình đồng trang lứa. Vì thế khi gần gũi, ta hết sức kiềm chế để không xâm phạm cô. Cũng như ta không ăn ve nữa ấy mà!
Chao ôi sao mi lại mơ mộng viển vông vào quá khứ như thế? Mi có biết là không ra khỏi quan tài này ngay thì mi sẽ chết rất nhanh không? Ồ! Biết chứ biết chứ! Nhờ mơ mộng mà ta hết đau đầu đấy. Thôi ta sẽ nghe lời ngươi đây. Nhưng hãy cho ta bày tỏ nốt những suy nghĩ của ta: tuy ta thuộc loài người, nhưng vẫn là động vật. Vậy ta sẽ có được mọi khả năng của các động vật không? Ta chỉ bị giới hạn trong kiếp người mà thôi. Nhưng ta lại có lòng óc. Lòng óc ta chắc là có giới hạn rộng lớn hơn thân xác. Như khi ngủ là ta bay được như chim. Ta bay không cần vỗ cánh, chỉ nhún chân rất khẽ. Có điều ta chỉ bay một mình, chưa hề bay chung hàng đoàn như chim. Ta cũng có khả năng trèo tường khoét đất như chuột, chồn, cáo, thỏ… có khả năng săn mồi như sư tử, cọp, beo, chó…có khả năng vùng vẫy lội bơi như mọi loài dưới nước…? Vậy ta có thể áp dụng những khả năng ấy vào việc đào thoát khỏi cỗ quan tài này không nhỉ? Ai cấm mi thử đâu. Sao mi không kể luôn là mi có tài ăn ngủ lười biếng như heo, bắt chước ăn cắp như khỉ, khôn lanh độc ác như rắn…ha ha ha! Ta chỉ nhắc để mi nhớ: coi chừng mi bị sập bẫy mi. Vì tất cả các loài đều bị cái lòng óc mi bẫy sập!
Ta lặng lẽ bỏ chân quắp miếng giẻ tay áo xuống. Rà soát góc nắp quan tài. Tất cả đều nhẵn trơn. Ta hoảng hốt sờ mò lâu hơn nữa. Cái khe nứt như sợi tóc trước đây đã biến mất. Ta quên một điều: khi gỗ nở, nó xóa hết vết hở! Ta đã sập bẫy ta đúng như hắn nói!
Ta đã ỷ y tự phụ vào kiến thức suy diễn của mình. Giờ phải chờ gỗ khô. Nhưng chờ đến bao giờ dưới lòng đất ẩm? Sức lực ta suy giảm là lẽ tất nhiên rồi. Ta làm gì còn cơ hội đợi chờ. Nằm thẳng cẳng suy nghĩ. Mắt cá chân đau và sưng, ta khó đạp cú thứ hai lắm. Vả lại cách này không mấy hiệu quả. Ta phải nhũn nhặn, bình tĩnh, đừng cay cú xốc nổi. Ta còn kém mọi côn trùng. Hầu hết chúng có các đốt thở ở toàn thân nên hấp thụ dưỡng khí dễ dàng hơn ta nhiều. Chúng tự nhiên di chuyển theo chiều đông-tây, chiều của mặt trời. Còn các loài động vật trên mặt đất hầu hết tự nhiên sinh hoạt theo chiều bắc-nam, chiều của từ trường. Ta thì mù tịt mọi chiều hướng trong cái không gian đen tối vô minh này. Hình như ta đang bị tước bỏ nhiều khả năng của côn trùng và đông vật. Ta nghĩ chắc chỉ còn lòng óc là vẫn hoạt động tốt. Ta thử liền bằng cách hỏi đại: thế bốn mươi mốt năm trước mi ở đâu? Hi hi hi! Ấp úng mãi ta mới lắp bắp được hai chữ: Đà Lạt. Thua xa Google!
(còn nữa) 

Đọc lại kỳ 

một

hai




Không có nhận xét nào: