truyện nhiều kỳ
bốn
...ta tỉnh lại với lời xin lỗi. Bàn chân và đầu gối còn ê ẩm. Mạng sườn bên trái còn đau đau. Ta đã không theo đúng kỹ thuật vì không đủ khoảng cách thôi. Lần ngất này chắc là rất ngắn. Ta ngửi được mùi đất cỏ. Có khá nhiều dưỡng khí hơn rồi. Chắc cú đạp đem đến kết quả đấy. Ta phấn khởi hẳn lên.
... Đột nhiên ta có cảm giác bên ngoài trời đã sáng. Ta đang không biết thời gian. A! thời gian chẳng qua là sự đo đếm của con người căn cứ vào ánh sáng, bóng tối, và sinh hoạt. Ta có cần đo đếm không nhỉ? Ta cần phải làm cái gì đó ngay. Hãy bình tâm.Ta tự nhủ. Chuyện gì đến nó sẽ đến. Ta nhớ những chuyến đi xa, lòng nôn nóng thấp thỏi mong mỏi chỗ đến cũng như nơi về. Rốt cuộc, mọi sự đều đã xảy ra như nó phải. Ừ, nhưng cái nôn nóng cũng hay. Rất trẻ, rất trẻ con. Vậy thì cứ tự nhiên nếu lòng còn nôn nóng. Ta nhận ra đã từ lâu ta không còn trẻ nữa, không còn nôn nóng nữa. Cảm giác phấn khởi đang làm ta thấy trẻ lại. Có lẽ vì ta sợ chết trong cái quan tài bằng gỗ này? Giờ đang có tia hy vọng? Ta đảo mắt nhiều lần. Tất cả vẫn đen đặc và yên ắng. Tiếng trái tim khe khẽ trong ngực. Tiếng hơi thở khe khẽ trong mũi.
Mọi vật sinh ra không phải để chết, mà để tồn tại. Tồn tại, có lẽ chính là điểm tối hậu của cõi đời. Đó là quan điểm của ta. Vậy tại sao lại có sự chết và sự phân hủy ? Và ngay bây giờ mi đang vừa sợ chết, vừa hy vọng sống. Mi giải thích đi. A! Có gì khó hiểu đâu. Thế giới đang tồn tại, dù ta có chết trong quan tài dưới lòng đất này. Sự chết và sự phân hủy cùng tồn tại với thế giới. Thôi đừng nhiễu tâm ta. Ta còn thở, còn ý thức, thì ta còn muốn phấn đấu để tồn tại.
Ta khẽ rà chân kiểm soát nắp quan tài. Cú đạp không đủ mạnh, nhưng cũng nâng được một khe. Ta đoán thế vì ta cảm tưởng trong quan tài đã có thêm đất bụi. Ta sắp hắt hơi. Đưa tay giữ mũi rồi thở đều. Cơn hắt hơi qua đi. Ta cũng thấy hơi đoi đói. Có lẽ vì quá lo lắng và quan tâm đến cách tìm sống nên cái đói và lạnh không ồn ào. Ta thầm nuốt chút nước miếng. Giá có một hạt mè, hay một mẩu vụn bánh mì! Ừ, chỉ cần chút siu síu thôi là ta có thể nhấm nháp ngon như bữa cơm chiều nhiều món. Ta nuốt thêm ngụm nước bọt. Thình lình một cơn ói dâng lên làm cay mũi. Ta cố nuốt nó xuống. Nhờ cơn sắp ói này ta mới biết chắc ta không bị say xỉn, không bị đứt phim vì uống rượu quá đà. Ta không nghe mùi rượu. Ta lại càng không hiểu tại sao bị ngất đi rồi bị chôn trong quan tài. Bàn tay tự mò mẫm tìm cái tăm dưới đáy túi quần. Với ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa, ta uốn cây tăm và khám phá ra đó là cây tăm cật. Cật bao giờ cũng cứng và khó gẫy. Thật may mắn, ta sẽ dùng được nhiều việc đây. Rà lưỡi khắp hàm răng không thấy gì vướng bẩn, nhưng ta vẫn xỉa răng. Ta thích cái tăm tre nhọn hai đầu rất cứng này. Nó cho ta cảm giác cầm cái đòn sóc tung hoành dẹp tan mọi bất công thô bẩn.
Cất tăm vào túi, ta lại lui cui kiểm soát chỗ đạp ở góc nắp quan tài. Ta mừng vì tìm được vết nứt nhỏ như sợi tóc. Ta lại mừng vì móng tay dài, chưa cắt. Nhưng gỗ vẫn còn chắc. Ta bèn lấy chân kẹp miếng giẻ tay áo ướt nước tiểu dí áp vào khe nứt. Nước ẩm sẽ làm gỗ mềm và nở ra. Nằm gác chân có vẻ nhàn hạ thú vị, nhưng rồi ta bỗng bị đau đầu quá. Cơn nhức bất thần như muốn phá hộp sọ. Ta bưng đầu quằn quại. Nước mắt ứa ra. Ta nhớ chuyện kể về Quán Thế Âm Bồ Tát nhìn thấy vô số chúng sanh khổ, đầu ngài đau đớn vỡ tung ra. Đức Phật A Di Đà thấy vậy mới nhặt những mảnh vỡ ấy ráp thành chín cái đầu. Sau đó Bồ Tát Quán Thế Âm mọc ra ngàn cánh tay, mỗi tay đều có mắt, để có thể cứu độ chúng sinh. Còn ta mới chỉ nhìn thấy mình ta khổ thôi, cớ gì phải đau đầu?
... Đột nhiên ta có cảm giác bên ngoài trời đã sáng. Ta đang không biết thời gian. A! thời gian chẳng qua là sự đo đếm của con người căn cứ vào ánh sáng, bóng tối, và sinh hoạt. Ta có cần đo đếm không nhỉ? Ta cần phải làm cái gì đó ngay. Hãy bình tâm.Ta tự nhủ. Chuyện gì đến nó sẽ đến. Ta nhớ những chuyến đi xa, lòng nôn nóng thấp thỏi mong mỏi chỗ đến cũng như nơi về. Rốt cuộc, mọi sự đều đã xảy ra như nó phải. Ừ, nhưng cái nôn nóng cũng hay. Rất trẻ, rất trẻ con. Vậy thì cứ tự nhiên nếu lòng còn nôn nóng. Ta nhận ra đã từ lâu ta không còn trẻ nữa, không còn nôn nóng nữa. Cảm giác phấn khởi đang làm ta thấy trẻ lại. Có lẽ vì ta sợ chết trong cái quan tài bằng gỗ này? Giờ đang có tia hy vọng? Ta đảo mắt nhiều lần. Tất cả vẫn đen đặc và yên ắng. Tiếng trái tim khe khẽ trong ngực. Tiếng hơi thở khe khẽ trong mũi.
Mọi vật sinh ra không phải để chết, mà để tồn tại. Tồn tại, có lẽ chính là điểm tối hậu của cõi đời. Đó là quan điểm của ta. Vậy tại sao lại có sự chết và sự phân hủy ? Và ngay bây giờ mi đang vừa sợ chết, vừa hy vọng sống. Mi giải thích đi. A! Có gì khó hiểu đâu. Thế giới đang tồn tại, dù ta có chết trong quan tài dưới lòng đất này. Sự chết và sự phân hủy cùng tồn tại với thế giới. Thôi đừng nhiễu tâm ta. Ta còn thở, còn ý thức, thì ta còn muốn phấn đấu để tồn tại.
Ta khẽ rà chân kiểm soát nắp quan tài. Cú đạp không đủ mạnh, nhưng cũng nâng được một khe. Ta đoán thế vì ta cảm tưởng trong quan tài đã có thêm đất bụi. Ta sắp hắt hơi. Đưa tay giữ mũi rồi thở đều. Cơn hắt hơi qua đi. Ta cũng thấy hơi đoi đói. Có lẽ vì quá lo lắng và quan tâm đến cách tìm sống nên cái đói và lạnh không ồn ào. Ta thầm nuốt chút nước miếng. Giá có một hạt mè, hay một mẩu vụn bánh mì! Ừ, chỉ cần chút siu síu thôi là ta có thể nhấm nháp ngon như bữa cơm chiều nhiều món. Ta nuốt thêm ngụm nước bọt. Thình lình một cơn ói dâng lên làm cay mũi. Ta cố nuốt nó xuống. Nhờ cơn sắp ói này ta mới biết chắc ta không bị say xỉn, không bị đứt phim vì uống rượu quá đà. Ta không nghe mùi rượu. Ta lại càng không hiểu tại sao bị ngất đi rồi bị chôn trong quan tài. Bàn tay tự mò mẫm tìm cái tăm dưới đáy túi quần. Với ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa, ta uốn cây tăm và khám phá ra đó là cây tăm cật. Cật bao giờ cũng cứng và khó gẫy. Thật may mắn, ta sẽ dùng được nhiều việc đây. Rà lưỡi khắp hàm răng không thấy gì vướng bẩn, nhưng ta vẫn xỉa răng. Ta thích cái tăm tre nhọn hai đầu rất cứng này. Nó cho ta cảm giác cầm cái đòn sóc tung hoành dẹp tan mọi bất công thô bẩn.
Cất tăm vào túi, ta lại lui cui kiểm soát chỗ đạp ở góc nắp quan tài. Ta mừng vì tìm được vết nứt nhỏ như sợi tóc. Ta lại mừng vì móng tay dài, chưa cắt. Nhưng gỗ vẫn còn chắc. Ta bèn lấy chân kẹp miếng giẻ tay áo ướt nước tiểu dí áp vào khe nứt. Nước ẩm sẽ làm gỗ mềm và nở ra. Nằm gác chân có vẻ nhàn hạ thú vị, nhưng rồi ta bỗng bị đau đầu quá. Cơn nhức bất thần như muốn phá hộp sọ. Ta bưng đầu quằn quại. Nước mắt ứa ra. Ta nhớ chuyện kể về Quán Thế Âm Bồ Tát nhìn thấy vô số chúng sanh khổ, đầu ngài đau đớn vỡ tung ra. Đức Phật A Di Đà thấy vậy mới nhặt những mảnh vỡ ấy ráp thành chín cái đầu. Sau đó Bồ Tát Quán Thế Âm mọc ra ngàn cánh tay, mỗi tay đều có mắt, để có thể cứu độ chúng sinh. Còn ta mới chỉ nhìn thấy mình ta khổ thôi, cớ gì phải đau đầu?
Hãy thở chậm và sâu đi. Ta đưa hơi thở lên đầu đều đặn. Cố gắng đừng bỏ cuộc, đừng ngất đi vào lúc này. Ta nuốt vội ngụm nước mắt đang chực trào ra. Lòng thầm mong Đức Quán Thế Âm nhìn thấy ta trong lòng gỗ quan tài .
(còn nữa)
Đọc lại kỳ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét