điêu khắc

Thứ Hai, 27 tháng 10, 2014

cát bụi của trời






dưới ánh đèn những sợi tơ bụi bềnh bồng khắp căn phòng đêm
giỏ tay vỗ
lập tức nghìn hạt tua tủa bắn xuống mặt mình
mới hiểu được cát bụi là gì
nhưng thời gian có thật không
sống và chết đều khó như nhau
cái khó là đừng sợ*
có nghĩa là hãy nhận và vui **

đầu mùa thu thổi phù một làn hơi mỏng
rừng chưa mưa cây lá đã mềm như những bờ môi
tôi nhúng cả người vào không trung
nghe được những mạch run rẩy của mây trời



* Kinh sách đều nói thế. Nhưng giữa thập niên 90, khi tôi bị bệnh nặng; nhà văn Nghiêm Xuân Hồng thường gọi điện bảo "đừng sợ". Giọng ông ấm áp và bình thản đến nỗi làm tôi không sợ gì cả. Bấy giờ tôi mới biết thế nào là căn tu và nội lực,
** Lão Tử có câu:" Tri chi bất như hiếu chi; hiếu chi bất như lạc chi"  (biết đạo không như yêu đạo; yêu đạo không như vui đạo.)




Thứ Năm, 9 tháng 10, 2014

hạt bụi lơ lửng


chuyện rất ngắn




= nếu bạn đang lơ lửng ngoài không trung, bạn sẽ nghĩ gì, và sẽ làm gì?
= tôi sẽ không nghĩ gì, cũng chẳng làm gì sất.
= sao thế?
= bởi vì lúc đó thì chỉ có một đường là rơi tuột xuống đất chết tan xác.
= chưa chắc
= sao?
= vì trong không trung có biết bao vật thể trôi lơ lửng mà đâu có rơi chết. Huống chi bạn chỉ là một hạt bụi thôi mà.
= ừ nhỉ. Vậy tôi nên nghĩ gì và làm gì khi đang lơ lửng ngoài không trung?
= bạn chả cần nghĩ cũng chả cần làm. Cứ lơ lửng.