điêu khắc

Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2012

miếng cá thu đỏ





đuôi mắt cắt ngọt miếng cá thu đỏ
của món sushi buổi tối thu
hớp rượu sa-kê ấm nồng thong thả bốc lên
trên tấm lưng gầy có hai cánh tay chim
nhẩy nhót như con tép lách tách trong lưới tóc

ta đã vẽ như thế suốt đêm qua tiếng nhạc của trời thu
mưa rơi trên lá cỏ sáng hôm nay
không rửa mặt không ăn sáng mơ kéo dài giấc mơ mà chưa hẳn là giấc mơ bởi vì trong quá khứ đã từng nhưng ta không hiểu vì sao lại nghĩ đó chỉ là những giấc mơ mặc dù chả có gì ghê gớm đến nỗi phải là mơ mới có
phải chăng miếng cá thu đỏ cũng là đôi môi như một vết thương vĩnh viễn trên mọi khuôn mặt khiến ta vừa ăn sống nuốt tươi vừa nức nở cuộc đời người như mời như gọi như đợi như chờ mấy vạn mấy ngàn năm
ta chỉ là gã lang thang chợt dừng chân đứng nhìn những con sên đang trên đường đi tới chắc là có chủ định mà ta tưởng là vu vơ trong khi ta tưởng ta có chủ định mà thực ra lại rất vu vơ cho đến tận bao giờ


Thứ Tư, 10 tháng 10, 2012

hát thơ nguyễn chí thiện




Bấy giờ vào những năm 1981-1982, Đào Mộng Nam đến ở với tôi, với tập thơ tù của Nguyễn Chí Thiện chưa đóng thành sách. Đêm đêm Đào Mộng Nam ngân nga như hát. Đúng vậy, chúng tôi không đọc, không ngâm, mà là hát thơ Nguyễn Chí Thiện. Bài nào cũng có thể hát được dù không ai trong chúng tôi là ca nhạc sĩ (mãi sau Phạm Duy mới phổ nhạc mươi bài).
Riêng tôi thích nhất hai bài làm cách nhau 20 năm, và đã hát được lên theo giai điệu của riêng mình:

Mắt Em

Mắt em mềm mại con đò
Anh nhìn chẳng thấy hẹn hò một câu
Mắt em trong mát giòng sâu
Anh nhìn chẳng thấy nhịp cầu bắc qua
Mắt em là một vườn hoa
Vắng anh, thắm nở chói lòa sắc hương
Vườn hoa ấy, chốn thiên đường
Anh nhìn chỉ thấy cửa thường khép nghiêm
Nguyễn Chí Thiện (1957)



Con Tầu Cuộc Sống

Con tầu cuộc sống tháng năm trôi
Bến cũ sông xưa khuất hẳn rồi
Sóng nước mênh mông chiều tắt vội
Ánh đèn xa lạ sáng quanh tôi…
Chỉ một lần, chỉ một lần thôi
Trở lại phòng xưa, kẻ khác ngồi
Ai mất, ai còn, ai lặn lội
Tìm trong ký ức xa xôi
Nguyễn Chí Thiện (1977)