điêu khắc

Thứ Năm, 11 tháng 12, 2014

cuộc hỏi cung bất ngờ





chuyện rất ngắn






Phán quan: ngươi có biết ngươi đã từng trực tiếp và gián tiếp giết, thủ tiêu, và hưởng thụ bao nhiêu sinh vật trên trái đất không?
Phạm nhân: dạ, chắc là rất nhiều.
Phán quan: (gằn giọng) nhiều! Cụ thể là bao nhiêu?
Phạm nhân: (đắn đo) dạ, không thể tính đếm.
Phán quan: (vuốt râu) hừmm! không thể tính đếm! Đó là ngươi lập lại những sáo rỗng của bọn trí thức rởm! (đằng hắng) trong vòng luân hồi này, cái gì cũng được tính đếm chi li cả.
Phạm nhân: (thành khẩn) dạ, đội ơn phán quan nếu ngài cho tôi biết cái “tính đếm chi li” ấy.
Phán quan: (gãi cằm, mở chồng hồ sơ) xem nào; đây là tổng quát, còn chi tiết có đến 1001 trang: 30.379 con kiến (ví dụ cụ thể: dùng tay và chân di nát 3786, dùng thuốc độc giết 26,219); 2193 con sên; 120,000 sâu bọ các loại; 3520 con gàchimnganngỗngvịt...(ví dụ cụ thể: ngươi trực tiếp cắt tiết 78 con gà , 123 con vịt, hứng máu làm tiết canh...đó là chưa kể ngươi phá hủy thai nhi bằng cách luộc và ăn 1073 cái hột vịt lộn,) 10,760 tômtépcácuasòốcmực (ví dụ cụ thể: ngươi trực tiếp luộc 234 con cua còn sống, giã nát 2788 con cua đồng đẻ làm món canh rau đay mồng tơi mướp...) hừmm, 7835 con bòheonaichóngựa; còn gì nữa đây…




Chủ Nhật, 23 tháng 11, 2014

chuyện con ong lạc vì sóng điện thoại cầm tay


đoản văn




Tôi treo những tiếng sóng biển lên cây lá quanh vườn. Khi nắng lên,sóng lặng thinh như chưa hề có. Khi trăng xuống, sóng bắt đầu ngân nga thành bản hòa âm mỗi lúc mỗi rộn ràng. Âm nhạc, điêu khắc, và hội họa là những nghệ thuật có trước khi loài người biết nói bằng ngôn ngữ văn học. Kìa, bản hòa âm của sóng đang cuốn tôi trôi bềnh bồng, và tan dần trong bóng nước. Bỗng chốc tôi mất ý thức về thể xác, và bất chợt là con ong đang đụng vào ánh sáng chiều. Đây là con đường tơ lụa để tôi trở về nhà. Nhưng hôm nay con đường có quá nhiều sóng. Tôi lạc giữa rừng tín hiệu, và chóng mặt bàng hoàng. Tôi không biết bay thẳng, hay bay trái , hoặc bay phải, bay cao  bay thấp. Để yên tâm khỏi phải đắn đo, tôi bay thâm thấp về bên phải. Loay hoay mãi, tôi nhận ra mình trở lại khu vườn cũ. Những tín hiệu của lá của hoa và của cả chính tôi vẫn còn trong không gian bây giờ đã tắt nắng. Cành lá thì ẩm ướt. Vì có nhiều chân nên tôi bước nhẹ như bóng tối, Nhưng tôi vẫn nhận ra cánh hoa dinh dính mật. Thế là tôi yên lòng nằm yên. Trong người tôi đẫm mật, rồi sóng phủ tràn giấc ngủ.


mời đọc lại bài :

làm thế nào để cứu loài ong





Thứ Hai, 27 tháng 10, 2014

cát bụi của trời






dưới ánh đèn những sợi tơ bụi bềnh bồng khắp căn phòng đêm
giỏ tay vỗ
lập tức nghìn hạt tua tủa bắn xuống mặt mình
mới hiểu được cát bụi là gì
nhưng thời gian có thật không
sống và chết đều khó như nhau
cái khó là đừng sợ*
có nghĩa là hãy nhận và vui **

đầu mùa thu thổi phù một làn hơi mỏng
rừng chưa mưa cây lá đã mềm như những bờ môi
tôi nhúng cả người vào không trung
nghe được những mạch run rẩy của mây trời



* Kinh sách đều nói thế. Nhưng giữa thập niên 90, khi tôi bị bệnh nặng; nhà văn Nghiêm Xuân Hồng thường gọi điện bảo "đừng sợ". Giọng ông ấm áp và bình thản đến nỗi làm tôi không sợ gì cả. Bấy giờ tôi mới biết thế nào là căn tu và nội lực,
** Lão Tử có câu:" Tri chi bất như hiếu chi; hiếu chi bất như lạc chi"  (biết đạo không như yêu đạo; yêu đạo không như vui đạo.)




Thứ Năm, 9 tháng 10, 2014

hạt bụi lơ lửng


chuyện rất ngắn




= nếu bạn đang lơ lửng ngoài không trung, bạn sẽ nghĩ gì, và sẽ làm gì?
= tôi sẽ không nghĩ gì, cũng chẳng làm gì sất.
= sao thế?
= bởi vì lúc đó thì chỉ có một đường là rơi tuột xuống đất chết tan xác.
= chưa chắc
= sao?
= vì trong không trung có biết bao vật thể trôi lơ lửng mà đâu có rơi chết. Huống chi bạn chỉ là một hạt bụi thôi mà.
= ừ nhỉ. Vậy tôi nên nghĩ gì và làm gì khi đang lơ lửng ngoài không trung?
= bạn chả cần nghĩ cũng chả cần làm. Cứ lơ lửng.



Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014

lách mình qua kẽ thời gian






buổi sáng sau khi đánh răng tôi xúc miệng bng một cốc spiced rum
vị cay ngọt ngái nồng lập tức bốc lên phừng phực
tôi đi lạc vào giữa tấm gương soi mặt
bắt gặp và nhặt nhạnh đủ các thứ quá khứ và tương lai
hai cái tai bỗng phồng lên biến thành hai trái trứng
tôi bứng một trái ném lên không trung
trái trứng bay bay nở ra những cây hoa xương rồng
chiếc đồng hồ không mềm oặt* mà căng giữa các cái gai
tôi  không muốn nhìn thấy đồng hồ bị đứt nên vội bước ra khỏi
nhưng hụt chân rơi xuống sa mạc cát bưng kín mọi giấc mơ hồ
không động đậy
nghe những hạt bụi lắng sâu
tôi muốn thắp sáng mấy vì sao xa xăm còn đâu đó ngoài tâm
có lúc tôi bị trong suốt
không nhìn mà thấy mồn một mọi ngõ ngách
tôi lách mình qua kẽ thời gian




·       *Salvador Dali vẽ những chiếc đồng hồ mềm oặt trong bức “The persistence of memory”(1931)