điêu khắc

Thứ Hai, 20 tháng 1, 2014

đầu năm uống rượu với khúc cây








rưng rức hay rưng rưng
ly rượu khóc
mấy hôm nay chỉ muốn chết
cho hết mọi hoang liêu
đầu năm bâng quơ trong rừng vắng
bất chợt thấy hai mẹ con con mèo hoang bất chợt đi ra từ khoang núi, chúng tôi sững sờ nhìn nhau rồi mạnh ai nấy đi, nhưng khuôn mặt hạnh phúc của chúng còn ướp tươi đầu óc tôi
tôi lượm được khúc cây tua tủa những vành tai nghe được mọi tiếng khóc
tôi biết rằng tôi tạc được tượng quán thế âm
khúc cây nói: khóc cũng là hát
tôi nói: cám ơn gỗ 
khúc cây bảo: chết sớm hay muộn đều là sự hóa kiếp. Sự sống vẫn tiếp diễn.
tôi hỏi: tự tử?
khúc cây cười khúc khích: cũng chẳng thay đổi được gì


 
 

Thứ Hai, 13 tháng 1, 2014

khủng bố và xâm lược






leo ra khỏi bầu trời
hớn hở nhìn
âm u và lặng lẽ
mông lung và quạnh quẽ
thẫn thờ chui lại vào trái đất
dù vẫn cô liêu
nhưng nhận ra
từ kẻ cướp đến thầy tu
người người đều quá đẹp
tôi bằng lòng ở trái đất
dù bên này gọi những người đặt bẫy đánh bom là quân khủng bố
dù bên kia gọi những người bắn súng ném bom là quân xâm lược
quân nào cũng là quân cờ
ngày xưa ở việt nam chúng tôi chẳng khác gì
và tôi thương họ quá


 
 






Thứ Sáu, 3 tháng 1, 2014

bàn chân







khuất hẳn ánh mặt trời

khe khẽ

nghe mùi rễ cỏ và côn trùng

ẩm ướt

biết được những bàn chân

ôi những bàn chân của thú và người

sao mà thân thiết

bước trên đời

như những con chữ dẫm lên môi