điêu khắc

Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014

lách mình qua kẽ thời gian






buổi sáng sau khi đánh răng tôi xúc miệng bng một cốc spiced rum
vị cay ngọt ngái nồng lập tức bốc lên phừng phực
tôi đi lạc vào giữa tấm gương soi mặt
bắt gặp và nhặt nhạnh đủ các thứ quá khứ và tương lai
hai cái tai bỗng phồng lên biến thành hai trái trứng
tôi bứng một trái ném lên không trung
trái trứng bay bay nở ra những cây hoa xương rồng
chiếc đồng hồ không mềm oặt* mà căng giữa các cái gai
tôi  không muốn nhìn thấy đồng hồ bị đứt nên vội bước ra khỏi
nhưng hụt chân rơi xuống sa mạc cát bưng kín mọi giấc mơ hồ
không động đậy
nghe những hạt bụi lắng sâu
tôi muốn thắp sáng mấy vì sao xa xăm còn đâu đó ngoài tâm
có lúc tôi bị trong suốt
không nhìn mà thấy mồn một mọi ngõ ngách
tôi lách mình qua kẽ thời gian




·       *Salvador Dali vẽ những chiếc đồng hồ mềm oặt trong bức “The persistence of memory”(1931)