điêu khắc

Thứ Ba, 19 tháng 7, 2011

lá II



LỜI DẪN: tôi nghe được chuyện này: có một ông già Việt Nam xuất hiện trong một quán đông. Trông ông khỏe mạnh tươi tắn, ăn nói rất nhiệt tình và quyến rũ. Hỏi ra mới biết ông là một người tù vừa được tha. Ông đã ở tù 17 năm. Và suốt 17 năm, hoàn toàn sống trong bóng tối. Ông không hề được nhìn thấy ánh sáng của bầu trời. Hỏi: 17 năm trời ấy, ông nhớ, nghĩ và mơ ước gì? Đáp: Nhiều nhất là màu xanh của lá, tiếng trẻ thơ , và ánh nắng vàng.
Chuyện do một người bạn (ở Mỹ) về Sài Gòn tình cờ gặp ông, kể lại. Tôi chỉ là kẻ nghe hóng. Nhưng tai tôi vẫn nóng lên. Tôi nghĩ đến chiếc lá 17 triệu năm nằm hiu quạnh dưới đáy hồ ở Idaho. Nghĩ đến những người tù nổi tiếng như Nelson Mandela, vô danh như ông già Việt Nam nọ, hay như bao nhiêu người tù bất hạnh, biết đâu đang hiu hẩm ở châu Á, châu Mỹ, châu Âu, châu Phi, châu Úc…Dostoievsky trong cuốn “Anh em nhà Karamazov” cũng nói đến niềm ước ao của một người sống trong bóng tối thèm khát màu xanh của lá.
Tôi làm bài “Lá II” để tặng những người tù còn sống hay đã chết, và nguyện cầu cho thế giới chiến tranh này sớm chấm dứt.


có một người đàn ông trong tù
suốt 17 năm không nhìn thấy lá
và có một chiếc lá dưới đáy hồ
suốt 17 triệu năm không thấy mặt người

ở trong tù
người đàn ông cười vẫn một mình
hai hàm răng không tăng không giảm ?
ông gối đầu lên những giấc mơ
mơ về một chiếc lá xanh xanh lá
tiếng trẻ thơ và đóa nắng vàng

dưới đáy hồ
chiếc lá quạnh hiu xanh

mười bảy năm qua
mười bảy triệu năm qua
nắng vẫn rơi vàng thế giới
mà không tới ông tù
không tới đáy hồ sâu
dù nhà tù ở Việt Nam
hay đáy hồ sâu ở châu Mỹ

suốt 6205 đêm, không có ngày
người tù nghe ngóng
tưởng như khắp không gian
có những chiếc lá xanh
và ánh nắng vàng
sẽ nở thành hoa đốm
giữa bày trẻ thơ

ông áp tai xuống đất
tưởng đến một chiếc lá rơi
sẽ vô cùng tê tái
ông gõ tay vào đất
chuyển nhịp tim ông đến lá bên ngoài
bên ngoài loài người vẫn đánh nhau
khi nóng khi lạnh đều tàn nhẫn
người tù cố giữ hai lá phổi
một lá tim và một lá gan
trong ngục tù tăm tối
xối mòn mỏi xương da
ông khẽ ca
một bài xanh của lá

suốt 6205 triệu đêm, kể cả ngày
dưới đáy hồ châu Mỹ
chiếc lá nằm
chờ
tịch mịch

bây giờ hai lá phổi Việt Nam thiếu nắng
bên lá lách Trung Hoa
bên lá gan Nga đều rất đắng
tôi lo lắng
với những người ở trong bóng tối
cùng nguyện cầu cho trái đất này
đến được những giấc mơ
mơ về một cõi xanh xanh lá
tiếng trẻ thơ và đốm nắng vàng

tường vũ anh thy 10-1990
xem lại bài


Không có nhận xét nào: