kể ra uống rượu có rất nhiều trường phái. Tác giả Bồ Tùng Linh (1640-1715) trong Liêu Trai Chí Dị viết truyện con sâu rượu (tửu trùng), đại ý: có một người họ Lưu ở Sơn Tây uống rượu như hũ chìm mà không bao giờ say. Lại có một nhà sư gặp bảo:” Đó là bệnh, có thể chữa.” Bèn trói chân tay Lưu, bắt nằm sấp dưới nắng. Nhà sư đặt thau rượu ngon cách đầu Lưu chừng gang tay. Rượu bay sực nức! Nắng nóng làm khô khát quá sức! Một lúc thì oằn oại cồn cào, trong cổ ngứa ngáy rồi ộc ra một con sâu bay vào thau rượu. Nhà sư cởi trói cho Lưu, cùng đến xem con sâu đỏ hon hỏn to bằng ngón tay đang ngo ngoe uống rượu! Sâu này bỏ trong hũ, cứ đổ nước vào là thành rượu ngon! (viết đến đây lại nhớ trong Kinh Thánh chuyện Chúa Jesus thực hiện phép lạ đầu tiên : biến nước lã thành rượu ở Cana. Chắc Chúa không cần con sâu rượu này?) Bồ Tùng Linh không đả động gì đến chuyện sau khi bắt con sâu rượu thì anh chàng kia ra sao. Chả lẽ anh ta thôi uống rượu? Hoặc hễ uống thì say? Nhưng dù sao trước đó anh ta thuộc trường phái “sâu rượu”; uống tì tì hết ngày này sang ngày khác mà không say!
Người phản đối mạnh mẽ “phái sâu rượu” là Cao Xuân Huy. Sinh thời anh thường bảo:”Uống rượu mà không say thì uống làm cái đếch gì!” Vì thế cuộc rượu nào anh cũng say. Mà hễ say là anh ngủ khì. Nhìn anh ngủ co hai chân vẫn đi giầy, tay thế thủ, rõ là một người lính dễ thương vô cùng! Quí vị nào không tin cứ hỏi Lê Giang Trần thì biết. Thế là ta có trường phái “ uống rượu phải cho say”.
Lại có người phản đối kịch liệt là Cao Đông Khánh. Anh bảo:”Uống rượu mà say thì làm gì còn cơ hội uống thâu đêm suốt sáng với người ta?” Cho nên anh cứ lai rai uống mãi. Vừa uống vừa đọc thơ. Nếu để ý kỹ thì hình như anh đọc thơ nhiều hơn uống rượu. Mà hễ cứ rượu thơ là mặt mũi anh đầm đìa mồ hôi như đang tắm. Tôi cả quyết là anh không có “con sâu rượu”, bằng cớ là anh chỉ say sau khi Cao Xuân Huy say. Tuy nhiên anh vẫn lập ra trường phái “uống rượu không được say”.
Lại có người khác không phản đối gì hai trường phái trên mà chủ trương:”uống rượu để bay!” Đó là anh Phạm Công Thiện. Anh uống chậm chãi dai dẳng rồi bay vào cõi “nói năng mơ mòng”. Và càng nói, anh càng uống ,đến ...hoang vu! Tuy không “như hũ chìm”, nhưng phải công nhận là anh “trụ” được lâu suốt cuộc rượu mà không rơi xuống đất!
Bài này chỉ viết về những “tửu đồ” đã bỏ chúng ta, rủ nhau đi uống rượu ở một nơi khác.
tường vũ anh thy 30/3/11
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét