điêu khắc

Thứ Ba, 14 tháng 2, 2012

thay đổi một thói quen




Tình cờ đọc báo chơi thấy có tin nhiều sinh viên phản đối trường đại học Swansea ở Anh vì một thông báo được dán ở khắp nơi trong khuôn viên nhà trường như sau:

Trường đại học này có khoảng 18,000 sinh viên từ nhiều quốc gia. Ban quản trị nhà trường đã cho rằng các cầu tiêu công cộng bị ô uế rối loạn vì sự đa văn hóa của sinh viên, do những thói quen xã hội, không xử dụng cầu tiêu theo tiêu chuẩn Tây Phương. Tôi thấy quá đúng. Nhớ lại những ngày còn trong trại tị nạn ở Fort Chaffee, Arkansas năm 1975, các cầu tiêu công cộng cũng bị tai nạn y như vậy. Phần đông người Việt Nam bấy giờ quen ngồi xổm (chồm hổm), trong đó có tôi. Ngồi bệt xuống bồn cầu, rất khó tống các chất thải trong bụng ra ngoài. Chính tôi phải tập mãi ba tháng sau mới quen cách ngồi mới!
Bấy giờ rất nhiều chính người Việt than phiền chê trách người Việt vì thói quen này. Tôi nghe cũng …hơi mắc cở! Sau nghĩ lại thấy chẳng có gì phải mặc cảm xấu hổ cả. Đời sống cũ ở Việt Nam trước 1975 hầu hết cầu tiêu làm theo kiểu bàn cầu chứ không phải bồn cầu. Các cầu tiêu có bồn rất ít, chỉ rải rác đặc biệt ở các thành phố lớn, và các nhà giàu. Và ngồi xổm cũng là thói quen từ rất lâu đời trong sinh hoạt hàng ngày, nhẹ nhàng thoải mái… Ta có câu: nhập giang tùy khúc, nhập gia tùy tục. Nhưng bất cứ sự thay đổi thói quen nào cũng cần thời gian.
Trở lại câu chuyện trường đại học ở bên Anh, sau khi dán bảng thông báo bị sinh viên phản đối, thì một thời gian sau đó đã vãn hồi được trật tự cầu tiêu! Còn ở trại tị nạn bên Mỹ, không thấy dán bảng, nhưng cũng chỉ một thời gian sau các cầu tiêu cũng được …vãn hồi! Điều này cho ta thấy sự khác biệt gì giữa Anh và Mỹ? Sự khác biệt gì giữa người Việt và ...các xứ khác?


3 nhận xét:

Henry nói...

Hihi... Ở SG bây giờ toàn là bồn cầu, nhưng lại ít nhà hàng có giấy chùi! Hầu hết mọi người dùng vòi nước để rửa. Ở đây gần 6 tháng rồi, vẫn chưa biết cách rửa thế nào! Hohoho...

Do Thang nói...

Chúng tôi xin lưu ý độc giả của blog này, là blog đang xuống cấp trầm trọng. Đang vi vu với tiểu thuyết, thơ, điêu khắc, v.v., lại lôi ra chuyện chùi hay rửa. Bờ-loóc chủ nhân thì tiết lộ: chính tôi đã ngồi xổm cho Mỹ nó chửi ở Fort Chaffee; một bạn đọc lại tâm sự: tôi về quê hương 6 tháng rồi vẫn chưa biết rửa. Khổ thật, không biết rửa thì đừng đi ngoài nữa, ít ra đừng đi ngoài ở ngoài... Còn không thì nhớ mang theo vài miếng giấy...!

Trong 4 cái thú của cuộc sống, Bờ-loóc chủ nhân mới bàn đến thú thứ 1 và thứ 4. Bao giờ đến số 2 và 3 đây?

Henry nói...

Lý do mà người ta không để giấy chùi có thể chỉ vì bỏ cuộn nào ra là bị chôm cuộn đó thôi hà! Haizz! Nói ra thì có vẻ nói xấu, đi lang thang trên thành phố, thấy mấy thùng rác công cộng ở quận 1, thường có xích vào thân cây. Còn ở quận khác, đi trên đường, tìm đỏ con mắt mà chẳng thấy thùng rác nào. Hỏi vài người, thì họ nói để thùng rác ra ngoài cũng bị chôm để bán ve chai. Thoai, xin hết ý ạ!

Còn dzụ rửa, thì hôm nào bác Thủy về VN mà xem. Hihi... tư thế ngồi ngay bồn cầu, xịt từ đằng sau thì cũng như từ đằng trước, nước bắn tung tóe, rồi lại không có khăn để lau khô; còn ra khỏi bồn cầu ngồi xổm để rửa thì trôi ra sàn nhà! Hết biết lun! Nan giải! Nan giải!