điêu khắc

Thứ Bảy, 1 tháng 10, 2011

tâm lệ

thời gian khép mở như hơi thở
kẻ ở người đi mấy cũng thương
mon men bước lại phương trời lạ
bạt ngàn sóng vỗ mộng bay bay
gió mặn đầy hai tay
say say ngoài khóe mắt
có tiếng chim nhắc vội chiều hôm
ở trên đầu núi mây còn sáng
dội xuống bình nguyên vạn nhớ nhung
mông lung biển thẫm vào vô tận
ba vì sao mọc giữa hư không
đố ai biết được sao là lệ
lệ rớt trong lòng lệ nở hoa

1 nhận xét:

Henry nói...

dạo này cậu làm thơ ngày càng hay!!! bravo!!!! tuyệt!