4 chuyện rất ngắn (2)
tranh: Rừng
MẾU MIỆNG
Anh ta làm nghề bán cá trong siêu thị Á đông. Khách hàng lựa cá chết, anh chỉ việc cân, mổ, rửa sạch và cắt khúc. Cá sống đang bơi lội trong hồ, anh phải lấy vợt bắt, đập chết rồi mới cân. Cái chày trong tay anh rất chính xác. Chỉ nện một nhát ngay đầu là con cá đang vùng vẫy dưới sàn chết đứ đừ. Trong lúc giết cá, miệng anh mím, mắt mở to, chung quanh có tiếng hô: chết này! Những con cá chết không kịp ngáp lần cuối, anh thích chí lắm. Miệng cá lúc nào cũng mếu. Anh bảo kiếp làm cá, sống cũng khóc, chết cũng khóc, thật là vô vị.
Hôm ấy có một bà khách mua tám con cá bông lau loại lớn nhất. Anh hớn hở cầm vợt. Cá lớn cá nhỏ bơi rần rần. Mắt anh chọn lựa, tay anh quơ quơ. Ðây thật là con cá lớn làm anh kinh ngạc. Người nó nung núc. Anh giơ cái vợt lên không nổi . Nước tung toé, cá vẫy vùng. Anh đưa mắt hỏi. Bà khách chớp mắt hài lòng. Miệng bà ta và miệng anh đều tủm tỉm.
Nhưng anh không cười lâu, bởi vì con cá khoẻ quá, nó thoát khỏi tay anh, chạy trốn. Anh đuổi, anh đập, đến ba lần mà cá còn vùng vẫy hung hăng. Lần thứ tư, anh nện nát cái miệng nó. Nhưng anh gần bị ngã, và trẹo mắt cá chân. Anh khấp khểnh lôi con cá lên cân. Ðuôi nó vẫn còn giẫy đành đạch. Máu từ miệng cá ứa đỏ bàn tay anh.
Tối về anh uống rượu lầm lì, khác hẳn mọi khị Rồi anh thấy váng vất khó chịụ Anh cất bước loạng choạng vào phòng để ngủ sớm. Kìa, ngay trên giường anh, một người đàn bà to béo đang nằm cười hềnh hệch. Miệng cười như mếu. Cái cần cổ trắng hếu, nung núc mỡ. Bà ta trần truồng, da ngăm ngăm. Anh cố nghĩ xem đấy là ai. Vừa nghĩ vừa đến gần. Anh chưa kịp hỏi thì bị một cái tát nảy đom đóm mắt. Anh ngã dúi vào góc giường. Người đàn bá túm gáy anh, bẻ quặt mặt anh lại:
- Nhìn kỹ đây nè!
Anh tỉnh lại. Hóa ra người đàn bà là con cá bông lau. Anh quơ tay tìm cái chày. Bà ta cười khẩy:
- Ở đây làm gì có chày.!
Anh lại tỉnh lại. Bỗng thấy đau nhói hai bên sườn. Anh rên rỉ đưa tay nắn bóp. Nhưng sườn anh đang mọc vẩy. Cứng và tanh mùi cá. Nó như có gân, kéo miệng anh méo sệch.
Từ đó, anh cười hay khóc, hay không, cũng mếu miệng.
NGON
Một ông gìa cùng cháu gái từ vùng Los Angeles tới thăm bạn bè ở Houston . Trong bữa cơm đông và thân , chủ nhà lần lượt mang các thức ăn độc đáo ra mời mọc . Chị ta luôn luôn hỏi han ân cần :
- Bác có vừa miệng không ?
Ông cười :
- Vừa lắm .
Chủ nhà lại săn đón :
- Bác cần thêm ớt không? Món này phải nóng và cay hơn mới ngon.
- Vâng , chị cho tôi tí ớt .
- Dạ để cháu vắt thêm chanh cho bác nhé . Món này thì chua hơn một chút mới đúng .
- Vâng, chị cho tôi thêm chanh .
- À còn món này hơi nhạt . Bác có cần thêm nước mắm sống ?. Hay là sì dầu . Có chai sì dầu của Tây ngon lắm bác ạ , chai nhỏ xíu mà những sáu đồng chín chín đấy .
- Vâng ... vâng ...
Cứ thế , bữa cơm diễn ra vui vẻ hào hứng . Rồi đến giai đọan bổ cam , uống trà , tán gẫu . Chủ nhà hãnh diện vì khách khen món ăn ngon . Rồi bỗng ông gìa chậm chãi kể :
- Tôi bị mất vị giác đã năm năm nay rồi chị ạ . Bác sĩ khám và chữa mãi vẫn không khỏi .
Chủ nhà trố mắt :
- Ủa ! Có bệnh mất vị giác hả bác ? Bệnh này ra sao ? Cháu chưa bao giờ nghe noí tới.
Ông ngả lưng ra ghế trả lời :
- Tôi cũng không biết tại sao lại bị cái bệnh chết tiệt này . Mới đầu chỉ thấy lưỡi tê tê ... Sau ăn uống cái gì cũng không có cảm giác ...Mấy năm nay, miệng tôi nào có biết mặn nhạt chua cay nóng lạnh gì đâu .!
Rồi ông chép miệng rõ ngon :
- Tôi chỉ ăn bằng mắt .
RẮN
Ngôi chuà ở ven núi . Vị Ni Sư ngồi nói Pháp thân mật với nhiều người ngoài thềm đá và cỏ . Mặt trời xê xế . Bỗng mọi người hoảng hốt đứng lên, có người chạy . Vị Ni Sư vẫn ngồi yên . Người ta thấy một con rắn cạp nong khá to,đang từ bụi cỏ bò tới . Nó nghểng đầu nhìn Ni Sư . Hình như bà thì thầm nói chuyện với nó . Một lúc , rắn từ từ bò đi . Mọi người xúm trở lại . Nhiều người hỏi :
- Sư cô nói gì với rắn ?
Vị Ni Sư thong thả trả lời :
- À , tôi chỉ bảo rắn rằng : mọi loài chúng sinh đều có duyên nghe Pháp . Nhưng nếu sự hiện diện của mình làm ngăn ngại nhiều kẻ khác thì tốt hơn đừng hiện thân . Vì ẩn thân vẫn nghe được Pháp . Bà con thấy đó , rắn cũng là cứng , mà cũng là mềm .
CHỮA BỆNH
Nhiều người theo vị Ni Sư và các ni cô đi làm rẫy. Ni Sư ngồi nhặt cỏ , quay lưng lại vơí con đường. Mọi người vừa nhặt cỏ vừa nghe Ni Sư nói Pháp. Không khí dầm ấm và thanh thản. Bỗng Ni Sư quay ra đường gọi :
- Này chị kia ơi ! Lấy nắm cỏ này về sắc cho cháu nó uống .
Người ta mới nhìn thấy một thiếu phụ đang bơ phờ rảo bước . Chị tới đảnh lễ ,nhận nắm cỏ đang có sẵn trên tay Ni Sư. Chị kể :
- Dạ thằng cháu nhỏ cuả con lên cơn. Suốt từ đêm qua tới giờ cho uống cái gì cũng nôn ra hết
Ni Sư khoan thai nói :
- Chị cứ sắc cỏ này chừng nửa chén cơm; cho cháu uống như liếm từng giọt . Không sao đâu .
Thiếu phụ vái lạy, rồi tất tưởi đi .
Hôm sau chị tươi tỉnh đến chùa tạ ơn là cháu bé đã bớt nhiều .
Có người hỏi :
- Sao sư cô không nhìn mà biết có người trên đường ? Và sao sư cô lại còn biết chỉ có con nhỏ bị đau ?
Vị Ni Sư nói :
- Tôi có nhìn đó chứ. Nhìn bằng tai và bằng cảm giác của tâm. Bằng tai tôi thấy được tiếng chân và hơi thở . Bằng tâm tôi thấy được tấm lòng lo lắng hỏang hốt của người mẹ thương con. Và rồi tôi dùng trí mà phán đoán . Nói thì dài dòng , chứ tất cả đều như lăn chớp . Bà con cũng có khả năng đó nếu biết tu chứng ...
Tường Vũ Anh Thy
© 2006 gio-o
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét