đi
mãi trong sa mạc mà như vẫn chưa đi
vẫn
cát vẫn gió vẫn xương rồng hoặc những cụm cỏ bồng khô lông lốc lăn
vẫn
những mây không mang theo nước
vẫn
những tương lai mênh mông mênh mang vô tận phủ trùm
vụt nhớ nàng camile claudel suốt ba mươi năm đằng đẵng trong thế giới của những
nhà thương điên mà những tác phẩm điêu khắc vẫn làm bàng hoàng y như tranh
của chàng hòa lan xoáy như những con sóng mông lung
sống
hay không sống chết hay không chết điên hay không điên sóng sánh màu rượu nho
cho những ngày những đêm không ước hẹn của tương lai tuyệt đối không biết trước
tuyệt đối bí ẩn và bất ngờ và xảy ra ngờ ngợ bơ vơ
thế
giới muốn bỏ quên những câu thơ nhưng hình như những câu thơ không muốn bỏ quên thế
giới có phải vậy không hay chỉ là giấc chiêm bao của hơi thở vời vợi nhớ mưa day dứt rung rinh trên bờ môi rượu đỏ
(ghi lại cảm nghĩ trong lúc bắt đầu làm bức tượng THƠ bằng nút chai rượu.)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét