một đám mây trắng đặc giữa trời xanh mùa hạ
mây nở loang loáng rồi từ từ tan biến vào không hư
không ứa lệ
đừng ứa lệ
tôi se những con chữ thành sợi tơ ướt mượt
sợi tơ vương trên mi trên mũi trên môi nhồn nhột
đột ngột có tiếng nhạc theo sóng theo gió vọng về
tôi se những con chữ thành giây đu qua vực
thực và mơ không có thực và không thực có
tôi ngó trời nghiêng ngả trả về tây
về và đi
a di đà phật
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét